Rồi thì cũng tọt vào được, nằm sấp lên người ẻm, ngâm thằng nhỏ trong đó, đúng ra là chưa biết nhấp ra sao, ẻm thì vẫn rên rỉ. Con bé giãy nảy bảo ko, lão ấy già, ko thích. Phim sec Nghĩ trong đầu đéo biết thằng bạn lồn giao thông và 2 thằng đồng môn đã đứa nào sơ múi được 3 em bắc ninh chưa, rồi lại nghĩ cái thân tao, thế đéo nào trâu chậm uống nước trong. … Nhưng cái này có lẽ là quá lạ lẫm với cánh nhà quê ra phố như bọn nào nên ở được 4 tháng thì té. Năm đấy khu này còn hoang sơ lắm, ấy là hoang sơ so với bên trong Hà Nội thôi nhưng cũng đông đúc chật hẹp hơn quê tao nhiều. Tao bảo cậu cứ ngồi chơi đi, tớ về phòng đây. Hà nội khi ấy trong hình dung và nhớ là của tao bây giờ vẫn rõ nét những cảnh tượng mà chưa bao giờ được thấy ở quê, đó là sooc ngắn đùi trắng, đó là các cô các chị ở phạm văn đồng, đó là xe bus đông nghẹt, chen chân nhau, cọ mông cọ đùi nhau… Cuộc sống không giống như phim, chắc được 2 phút thì tung tóe. …Vậy là tao chính thức mất tem khi chưa tròn 20t. Tao rủ đi trà đá không thì con chị ngước nhìn lạnh nhạt, con em ngồi dậy bảo đi đi, ra sân mỹ đình cho mát. Thời ấy thằng nào cũng thế cả, năm đầu thì vẫn chăm ngoan học giỏi nên cũng gọi là đủ ăn, ko bị đói bữa nào. Ấm ra phết, nhưng áp lực hơn tao vì nó phải thi cấp 3.
